Thơ

ĐÁ TRẦM TƯ
Giữa tận cùng hoang liêu
Lá rơi niềm cô tịch
Ngóng mây trôi trong chiều
Đá im lời cổ tích

CHÙM THƠ VỀ ĐÁ

Cao Quảng Văn

ĐÁ HÁT
Trán in trời thu quạnh
Gió thẳm mây ngàn xa
Lưng đồi nghe suối hát
Đá nhẩm khúc tình ca

ĐÁ MƠ MÀNG
Giữa muôn trùng sương gió
Ngồi lặng suốt ngày đêm
Mơ tuyết dày Hy Mã
Đá run niềm vô biên…

Thiền
Mười năm thiền động đá mòn
   Tình thư bút ngọc vẫn còn thiên thu

Cảm tác Thạch Thiền

Nguyễn Khánh Hồng

Hóa
Sao băng một vầng sáng
   Thênh thang bay lượn khắp ta bà.
   Nằm im – viên đá cuội –

duyên
Mưa bay lạc lối
   Đơm nụ thời gian
   Thổi hồn đá cuội
   Duyên.

Thân tặng Anh Hàn Tấn Quang

Lặng
nghe đá vọng
lời kinh
một lời
không nói
từ
nghìn năm qua

Thiền

Hồ Công Khanh

Thế gian đủ loại
 hình hài,
Họa chăng mới có
    tròn hai mắt Bờm
Có người
quơ củi nấu cơm
Tương chao
Cũng đủ làm thơm cuộc đời

Thiền

Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Giữa trời vách đá cheo leo
Ai mà chịu rét thì trèo với thông…

Nguyễn Công Trứ

( 1778 – 1858)

Nhân
muôn đời
trời đất tặng mùa
xuân
xin sáng
lòng ta
một chữ nhân

Tố Hữu

Dùi tâm vô tướng
Mõ đá vô thanh
Trùng trùng vang hưởng
Vô tự chân kinh.

 Cao Xuyên

không mong
chờ hoa nở
Chẳng lo
Hoa chóng tàn
Lòng ta như sương
Khói
Lặng lẻ đầy và tan

An Nhiên

Duong Xuan Dinh

Đá triệu tuổi rồi, Ta mới sinh
Bao năm Vũ Trụ chẳng thay hình
Trăng già, Núi vẫn còn “Non” mãi
Gương soi nhoè tóc bạc. Giật mình…

Nguyễn Thái Sơn

ẤN TƯỢNG BÃI ĐÁ XỨ TRẦM 
Đá ngồi
          đá đứng
                   đá nằm chơi
tụ họp chi đây
ngẫm chuyện đời…
trầm mặc
          phô lì gan
                     tuế nguyệt
xứ Trầm một cõi đá
thách
mời!

Phan Xuân Hường

Buồn…
buồn…
tôi hỏi cái tôi
cái vừa
mới đến
cái đi rồi
lạ nhau?

PHAM THIÊN THƯ

Lạc Trường Xuân

Trên tất cả mọi đỉnh cao là Lặng Im…
( Ueber allen Gifseln ist Ruh )  

J. W. Goethe

( 1749 - 1832)

Thơ thạch thiền
Tạo hoá ý liên thông
Khắc ghi Thiền trên đá
Ngàn năm ngồi thinh lặng
Vô ngôn ngộ sắc không

Tạ Đề

Thạch Thiền
Lời rằng,
Trực chỉ nhân tâm
Sắc không không sắc
Lỗi lầm cũng không
Em gieo một tiếng tơ đồng
Anh nghiêng vai đỡ xuống sông…
Thạch thiền

VU GIA


Cơn mê đá cuội
Chợt nhớ sắc không
Biết đâu nguồn cội
Mây khói níu lòng.

HÀN TẤN

Bóng chú tiểu lẫn trong sương mù
Tôi chỉ nhận ra chú
Nhờ tiếng chuông ngân vang

Meisetsu

THẠCH THIỀN
Người thiền hay đá thiền đây
Nắng mưa quán tưởng gió mây kiết già
Đá vừa ta lại ngoài ta
Lặng im cười khóc. Vỡ oà. Lặng im

Trương Nam Hương